Hồ Thành Đạt - Hành trình nhiếp ảnh của mình xuất phát từ những lần phải ấn auto bất đắc dĩ
Cơ duyên nào đưa bạn đến với Nhiếp ảnh?
Hồi cấp 3 mình thích nhảy Cwalk, mà mỗi lần đi nhảy thì chắc chắn là phải quay lại sản phẩm của mình rồi. Hồi đó mình thường quay bằng chiếc Sony Power Shot đi mượn, rồi về dựng thành video. Đến năm cuối cấp thì hay cầm máy chụp cho mọi người xong rồi làm video slide show, cũng gọi là có chút manh nha. Lên đại học thì mình tham gia làm bản tin và báo cho web trường. Công việc thường ngày là quay thôi nhưng có một hôm có deadline bất ngờ là đi chụp ảnh để biên soạn tin tức. Hồi đấy chưa biết cả những thông số cơ bản nên cứ chụp auto thôi. Sau nhiều lần phải ấn auto bất đắc dĩ thì mình quyết định đi học hẳn hoi hơn.
Năm 2015 là khi mình sở hữu chiếc máy ảnh cá nhân đầu tiên, và mình suy nghĩ đến chuyện có thể nghiêm túc với ngành nghề. Đứng giữa 2 ngã nhiếp ảnh - kỹ sư tự động hoá thì mình vẫn chọn làm kỹ sư, xem nhiếp ảnh là nghề tay trái. Nhưng chắc là nghề chọn người rồi, làm kỹ sư được 1 tháng rưỡi, cảm thấy cuộc sống bí bách quá nên mình bỏ việc đi bụi xuyên Việt 1 tháng. Chuyến đi đó đã giúp mình được F5 tâm hồn, muốn kể cho mọi người những điều mình thấy qua những bức ảnh, đến năm 2017 thì mình chính thức dấn thân vào con đường nhiếp ảnh thương mại.
Trong quá trình học nhiếp ảnh, bạn cảm thấy khó khăn lớn nhất với mình là gì?
Khó khăn đầu tiên là định hướng nhiếp ảnh. Sau quãng thời gian làm giảng viên Photography thì mình nhận thấy hầu như mọi người đến với nhiếp ảnh đều là kiểu "vô tình va vào". Ban đầu mình cũng thế, thấy người ta cầm máy chụp, tự nhiên cũng thích thế thôi. Tuy nhiên, để định hình được phong cách ảnh cá nhân thì nó cần rất nhiều thời gian, cái mà những người tay ngang thường gặp phải. Thêm nữa là ngành ảnh thương mại thì trước mỗi campaign sẽ có artist sketch trước moodboard. Ngày mới tập tành, mình chẳng biết cái cơ bản đó, thành ra rất nhiều lúc bị lúng túng khi đến địa điểm nhưng "không biết chụp gì".
Kể tên 3 người có ảnh hưởng nhất đến bạn trong lĩnh vực nhiếp ảnh đi
Có lẽ là anh Bow Le Trinh ở Sài Gòn. Mình thì không có thần tượng ai, nhưng người cung cấp cho mình nền tảng ảnh ban đầu thì là anh ý.
Kể lại một dự án nhiếp ảnh đáng nhớ nhất của bạn cho đến thời điểm hiện tại
Đó là đám cưới của anh Đình Hoạch và chị Phương Chi. Đám cưới mà phần hình ảnh mình được theo từ khi bắt đầu lên kế hoạch đến khi kết thúc lễ tiệc.
Hai điều làm mình nhớ nhất ở 2 ngày lễ đó là hôm đầu tiên ăn hỏi kèm đón dâu thì mình có nhắn với chị Chi là không thể để anh Hoạch rước chị đi một cách dễ dàng được, thế là làm con game xanh chín kiểm tra nhân phẩm một chút. Bảo chị làm mấy sợi dây cho anh rút, rút trúng chị thì được rước còn xịt thì có dare. Mình làm rất nhiều cái game đấy rồi, vì hầu như đám nào mình chụp thì cũng đều “xui” làm game cho vui vẻ xíu, có lần thì qua 2, 3 thử thách là người ta đón được, có lần rút phát đầu ăn luôn. Lần đầu tiên thấy quả rút xịt hết từ đầu đến cuối như anh Hoạch, thành ra phải thực hiện full dare luôn, khổ nhất là vừa ăn ớt vừa cười. Còn điều thứ hai là vào hôm đi đón dâu, đứa em gần nhà anh Hoạch giúp trang trí phòng cưới các kiểu bên nhà riêng, đến khi xong thì em nó về lên đồ để đi đón dâu, hẹn anh Hoạch là bao giờ đi thì qua đón em ý, cuối cùng là lúc đi về bên rạp để tập trung mọi người chuẩn bị đi đón dâu thì quên béng em nó luôn, đi nửa đường mới nhớ ra, đúng là cưới xin thì luôn vội vã...
Nếu không làm photographer nữa bạn sẽ làm gì?
Mình thích những quán cà phê chênh vênh trên đồi ở Đà Lạt. Vì thế nên nếu mấy hôm nữa mình bỏ nghề bấm máy ảnh, chuyển sang bấm máy say sinh tố, máy ép hoa quả thì rất mong được mọi người ủng hộ mỗi lần ghé Đà Lạt nha.
Bạn có lời nào muốn nhắn gửi đến các bạn trẻ đang có ý định theo đuổi lĩnh vực nhiếp ảnh không?
Mình hy vọng các bạn đừng bao giờ để tư duy cứ chụp đi rồi về chỉnh sau. Mọi người sẽ hối hận vì những bức ảnh không bao giờ có lần 2 nhưng chụp tiền kì bị lỗi đó.